Không đèn nháy, không cây thông cũng chẳng có những bông hoa tuyết, căn nhà cũ kĩ với sơn tường nham nhở của chị Duyên Noel năm nay được “trang hoàng” bằng một bức ảnh lớn, dây vải trắng và bát hương đầy. Chồng chị – anh Hân lìa đời sau một vụ tai nạn thảm khốc bỏ lại một vợ và 3 đứa con thơ…
Xuất phát từ 8h00 sáng tại Hà Nội trong thời tiết mưa phùn, trời âm u, sau 2 giờ di chuyển đoàn thiện nguyện của MCbooks chúng tôi đến tới nhà cháu Diệu Linh, cô bé học giỏi chăm ngoan nổi tiếng trong vùng vừa trải qua cú sốc lớn nhất của cuộc đời: Mất đi người bố khỏe mạnh của mình chỉ vì tai nạn giao thông. Đón chúng tôi ở đầu làng là một người đàn ông gầy, da đen và mặt đầy ưu phiền…
Cái xóm Nguyễn đều đang bàng hoàng về cái chết của anh Hân. Một người hàng xóm tốt bụng, thân thiện và hết mực vì vợ con đã xa cái làng Nguyễn mãi mãi vì tai ương giáng xuống đầu. Người đàn ông dẫn chúng tôi vào nhà, cái nhà tường đã tróc hết sơn, đập ngay vào mắt của chúng tôi là bát hương đầy, những đoạn vải trắng và tấm hình to đặt chính giữa bàn thờ. Không khí vốn đã rét của mùa đông lại càng thêm tê lạnh. Một cụ già thẫn thờ đi ra, tóc cụ đã bạc, mặt cụ thờ thẫn mời chúng tôi uống nước.
Mẹ của anh Hân (80 tuổi) không thể chịu đựng nổi sự mất mát khi đứa con duy nhất của mình ra đi
Các cô các chú uống nước, chờ mẹ của thằng Gia Bảo nó ra, thằng cháu tôi nó ngoan lắm, thông minh lắm nhưng cháu tôi nó bị bệnh hở van tim bẩm sinh, bố nó thằng Hân hứa tết năm nay gom đủ tiền phẫu thuật cho nó thế mà con tôi…
Cụ già bật khóc, mọi người trong đoàn cũng cảm thấy bối rối, người đàn ông lạ dẫn chúng tôi vào nhà cũng rơm rớm nước mắt. Có lẽ đối với gia đình này, thời điểm hiện tại có lẽ cú sốc về việc anh Hân tai nạn chết là một điều rất khó để chấp nhận. Không khí đang u ám và dễ xúc động thì trong nhà đi ra một người phụ nữ tiều tụy và gầy gộc. Một tay quệt nước mắt, tay kia kéo lại cái áo cho cô con gái mới 2 tuổi được yên giấc chị ngồi xuống ghế một cách nặng nề.
– Chào các anh chị, em tên là Duyên chồng anh Hân….
Chưa nói được hết câu chị lại khóc, có lẽ bất cứ ai trong căn nhà này nhắc đến cái tên Hân là tiếng khóc nức nở lại vang lên trong căn nhà này.
– Thôi chị, các cô chú về thăm chị bình tĩnh lại đi,
Người đàn ông lạ mặt dẫn chúng tôi vào nhà chính là em trai của chị Duyên lên tiếng
– Khổ lắm các cô chú à, tôi là em chị Duyên nhà chị tôi có 3 cháu 1 cô học lớp 8, một cậu học lớp 2 đứa nào cũng ngoan, học giỏi và một bé gái 2 tuổi. Cả nhà chị tôi sống hiền lành, không làm hại ai thế mà cháu Bảo sinh ra đã bị tim bẩm sinh chị tôi thì đau ốm suốt. Cả nhà dựa vào anh Hân thế mà nỡ nào ông trời lại lấy đi mạng sống, chỗ dựa của cả gia đình. Anh rể tôi chết đột ngột quá, đến bây giờ đã 14 ngày rồi mà tôi vẫn không thể tin được...
Dù có vẻ là một người cứng rắn nhưng nói đến đây cậu của 3 đứa cháu cũng nghẹn lời
– Nhà mình có anh em họ hàng không ạ chị? Một chị trong đoàn tiếp lời
– Nhà chồng tôi có mỗi anh ấy, cả nhà nội mỗi bà thôi thế mà…
Cái chết của anh Hân vì tai nạn giao thông là quá đột ngột
Chị nhìn sang và tiếp tục khóc trong nước mắt. Đúng lúc này cậu thứ 2 đi học về Gia Bảo, một cậu bé nhỏ nhắn, thông minh và rất lễ phép vào đi vào nhà chào hỏi tất cả các cô chú sau đó chạy ngay đến thơm má mẹ và em út 2 tuổi của mình. Gia Bảo cười tươi lắm, đối với em có lẽ bố em vẫn đi làm ở Hải Phòng, vẫn chạy xe tải, và theo lịch thì cuối tuần này bố sẽ về thăm em và mẹ. Mẹ em xoa đầu em, chị Duyên lau nhanh giọt nước mắt, đúng lúc cô gái út cũng tỉnh ngủ. Như thường ngày 2 anh em lại quấn quít lôi nhau ra sân đùa giỡn. Đúng là trẻ thơ là tuổi đẹp nhất của đời người, trong khi mẹ bà và cậu đang chảy những giọt nước mắt nghẹn ngào trước sự ra đi của anh Hân thì các em vẫn vui tươi và cười đùa như chưa có gì chuyện gì xảy ra. Cầm chén trà lên nhấp một ngụm, không hiểu vì sao mà tôi thấy mặn chát đến thế. Cái hình ảnh đối lập giữa tiếng trẻ con cười đùa ngoài sân và những giọt nước mắt u ám trong nhà khiến chúng tôi thêm quặn đau và hằn sâu mãi trong tâm trí tôi.
Gia Bảo là một cậu bé rất ngoan ngoãn và học giỏi
– Con tôi nó rõ khổ, nó chết rồi mà tâm nguyện nó vẫn chưa thực hiện được. Thằng Bảo bị tim bẩm sinh, phải phẫu thuật trong năm nay, con tôi nó lái ngày lái đêm, được đồng nào đều gửi về cho vợ để cuối năm nay phẫu thuật cho con trai mình. Thế mà nó đoản mệnh để lại 3 đứa con thơ và vợ mình tôi già rồi tôi làm sao hả các cô các chú, làm sao để cứu cháu tôi đây?
Những lời của bà xoáy sâu vào trí não của cả đoàn. Những anh chị vốn hay nói hay cười ở công ty đều rưng rưng nước mắt. cái lạnh buốt kèm theo làn khói bốc ra từ bát nhang trên bàn thờ anh Hân khiến chúng tôi không thể cầm được nước mắt. Đúng lúc đấy cô gái đầu, em Diệu Linh đi học về. Khác hẳn với 2 em, Diệu Linh biết được những sóng gió, mất mát và cú sốc lớn nhất của cuộc đời mình. Bố mất đi, em bệnh tật, mẹ em suy sụp, Diệu Linh, cô học sinh giỏi bắt đầu nghĩ tới việc bỏ học, đi làm may trong huyện để đỡ đần mẹ.
– Con có muốn đi học không? Anh Quang trong đoàn chúng tôi tiếp lời
Diệu Linh không trả lời, mắt em ngấn nước mắt em gật đầu lạnh lẽ và bước vào nhà trong. Đúng lúc đó cô gái út chạy vào nhà hỏi mẹ:
Mẹ ơi Noel năm nay bố không về, năm nào con cũng có quà mẹ nhớ gọi cho bố mua quà cho con nhé, cho anh Bảo và chị Linh nữa.
Tiếng nói của bé như cứa vào nỗi đau của tất cả mọi người. Khói hương nghi ngút từ nén nhang mà kẻ đầu bạc vừa thắp cho kẻ đầu xanh cũng phảng phất trong tâm trí chúng tôi. Noel năm nay không có quà, cũng không có ông già Noel thay vào đó là tang thương là những khó khăn, sóng gió sẽ ập đến với gia đình chị Duyên cùng 3 đứa con nhỏ đang tuổi ăn học….
MCBooks trao tặng 2 suất học bổng trong năm tới để 2 em tiếp tục đến trường
Một mùa Noel buồn! không bóng nháy và không quà!
Nam Định 28/12/2017
Thành viên trong đoàn: Phạm Công Hòa
Related Posts